Kỳ 3: Phơi bày sự thật “Việc nhẹ lương cao” — “Không đơn giản tự nhiên mà kiếm được nhiều tiền!
Không có ai cho không ai cái gì hết! Đó là điều hiển nhiên. Càng không có cái “Việc nhẹ lương cao”. Bây giờ muốn giàu thì một là phải kinh doanh giỏi, hai là đi l/ừa đảo. Còn nếu mà mình làm công việc chân chính, lấy công làm lời thì không bao giờ có số tiền lớn được”. Đó là lời tâm sự của V.H.A, thường trú tỉnh Đồng Nai, V.H.A đã tự rút ra bài học cho cuộc đời mình, sau biến cố đi làm ở nơi địa ngục “Việc nhẹ lương cao” và may mắn trở về.

Ánh hào quang cùng những lời hứa ngọt ngào về “Việc nhẹ lương cao” của những kẻ tuyển lao động trên không gian mạng luôn có sức hút kỳ lạ với không ít nam, nữ thanh niên đang tìm việc làm. Chúng luôn tỏ ra ân cần hỗ trợ và nhiệt tình tư vấn cho người tìm việc. Chỉ đến khi qua khỏi biên giới thì bộ mặt xảo trá của những kẻ b/uôn, bán ng/ười mới lộ diện. Từ thời điểm đó, người lao động trở thành “món hàng” đúng nghĩa được mua bán, trao đổi trong tay những kẻ b/uôn, b/án ng/ười. Những kẻ mất nhân tính. Chạy trốn trên quãng đường gần 20km giữa buổi trưa nắng rát, với khao khát cháy bỏng là bằng mọi giá phải thoát khỏi địa ngục “Việc nhẹ lương cao”, tìm về với quê hương, với gia đình… Bàn chân phồng rộp vẫn còn hằn những vết sẹo sau gần 20 ngày chạy trốn. Tất cả 65 công dân Việt Nam được phía Campuchia trao trả tại Đồn Biên phòng cửa khẩu Quốc tế Hoa Lư đã phải trải qua một “cơn ác mộng” của cuộc đời, được trở về với Tổ quốc, với gia đình và những người thân thương là một cái kết có hậu. T.L.H và V.T.G cùng thường trú ở Củ Chi, TP.Hồ Chí Minh đã có một thời gian dài yêu thương và cùng nhau hẹn ước tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên, điều kiện cuộc sống còn khó khăn nên đôi bạn đã quyết định cùng đi làm thêm một thời gian kiếm tiền để về làm đám cưới. Thế rồi tiếng gọi và lời hứa ngọt ngào của những kẻ b/uôn, b/án người về một nơi “Việc nhẹ lương cao” đã kéo được hai người vào vòng xoáy. Cả hai đã bị đưa sang Campuchia và bán vào một nơi gọi là Kim Sa 5. Sau khi vào đây, V.T.G mới phát hiện mình đã mang thai. Biết sự thật này, các đối tượng làm quản lý ở đây đã c/ưỡng ép buộc V.T.G phải uống th/uốc phá bỏ thai nhi. Không còn con đường nào khác, V.T.G đành phải làm theo. Tại Đồn Biên phòng cửa khẩu Quốc tế Hoa Lư trong thời gian chờ làm thủ tục để được hồi gia, V.T.G cho biết: “Em ph/á th/ai đã được gần 1 tháng, nhưng do điều kiện y tế không bảo đảm nên em cảm nhận được tình trạng sức khỏe của mình không ổn, việc đầu tiên em cần phải làm sau khi được trở về với gia đình là phải đi bệnh viện khám để kiểm tra sức khỏe”.
Còn T.L.H là bạn trai của V.T.G cho biết: “Các đối tượng làm quản lý của công ty, nơi em làm luôn ép buộc người lao động phải thực hiện mưu đồ lừ/a đảo theo chỉ tiêu chúng đặt ra. Suốt thời gian làm việc bên đó, em không đạt được chỉ tiêu l/ừa đảo do chúng đặt ra nên thường xuyên bị đánh đập”… Những vết thương đã thành sẹo thâm mờ còn hằn trên lưng của T.L.H. Các tổ chức hoạt động b/uôn, bán ng/ười và l/ừa đảo luôn có mối liên kết chặt chẽ với nhau. Nếu hiệu quả làm việc của người lao động không được như chúng mong muốn, chúng sẵn sàng bán cho các công ty khác. Trong tay chúng, người lao động như một “món hàng” tự do mua bán, trao đổi như mua bán nô lệ.
Nguôn: