Khi quan tài bắt đầu được hạ huyệt, bé Nguyễn Đức Phúc hồn nhiên nói: “Bố con bị phủ cát lên người rồi”. Câu nói của em bé 4 tuổi mồ côi cha khiến những người trong đám tang rơi nước mắt.
Đám tang của anh Nguyễn Như Đạt (SN 1999, trú tại thôn Minh Khai, xã Như Quỳnh, tỉnh Hưng Yên) diễn ra hôm 16/12.
Bé Nguyễn Đức Phúc là con trai đầu lòng của anh Đạt. Dù được người thân cho biết bố đã qua đời, cậu bé 4 tuổi vẫn chưa hiểu rõ thế nào là sự ra đi mãi mãi. Bé vẫn vô tư nghĩ rằng bố đi vắng, hỏi nhiều câu khiến những người có mặt nghẹn lòng.
Khi thắp hương lên bàn thờ, bé còn đặt thêm bim bim và sữa vì muốn dành thêm phần ăn ngon cho bố. Cậu bé biết bố đang nằm trong quan tài nên vẫn tròn xoe đôi mắt, ngơ ngác hỏi người thân: “Tại sao bố không ra chơi với con?”.
Cậu bé mặc chiếc áo tang trắng nhỏ xíu. Khi thấy bố được khiêng ra đồng, bé còn tưởng tượng đang đưa bố đi chơi nên dặn mọi người xung quanh cùng cố gắng.
Đặc biệt khi quan tài sắp được hạ huyệt, bé gọi điện về cho bà nội để thông báo: “Bố con đang bị cát phủ lên người”. Chứng kiến sự hồn nhiên của con trẻ khi chưa hình dung được nỗi đau đớn mất mát, chị Nguyễn Thị Duyên – bác ruột của bé – thấy xót xa.
Chia sẻ với phóng viên Dân trí, chị Duyên cho biết, gia cảnh của bé Phúc khá đặc biệt. Bé sinh năm 2021, nhưng chỉ được sống chung với bố mẹ vỏn vẹn 3 năm thì chịu cảnh chia ly.
Vì những bất đồng trong cuộc sống, vợ chồng anh Đạt ly hôn năm 2024. Mẹ của bé hiện ở Nhật Bản làm việc, để lại con trai cho bố và bà nội nhờ nuôi dưỡng. Khoảng 2 tháng trước, anh Đạt cũng báo với gia đình về dự định vào TPHCM lập nghiệp.
Dù gia đình đã can ngăn, anh Đạt quyết tâm tìm nơi mới để xây dựng sự nghiệp riêng. Anh để bé Phúc ở lại, nhờ bố mẹ và chị gái ruột trông nom giúp.
Ngày 12/12, khi đang làm việc tại quán, thấy bên ngoài cửa bị thiếu ánh sáng, anh Đạt trèo lên để kéo dây đèn LED. Tuy nhiên, anh vô tình kéo trúng sợi dây bị hở, nên bị điện giật và tử vong tại chỗ.
Tới ngày 15/12, anh được người thân đưa từ TPHCM trở về, an táng tại quê nhà.
Chị Duyên cho biết, do bé Phúc sống với ông bà nội và bác ruột từ nhỏ nên cũng quen với cảnh không có bố mẹ ở cạnh. Ngay từ khi em bé lọt lòng, chị Duyên cũng là người trực tiếp chăm sóc, đưa con đi bệnh viện mỗi lúc ốm đau.
Sau này, thấy cảnh gia đình em trai ly tán, cháu ruột phải sống đơn côi khiến chị càng thêm xót xa. Trong mắt chị, Phúc là em bé rất thông minh, hồn nhiên và sống tình cảm. Dù rất gắn bó với bố, nhưng với cậu bé, bác ruột không khác gì một người mẹ thứ hai.
Bản thân chị Duyên cũng là một người mẹ đơn thân. Nay cháu trai không còn bố và thiếu mẹ ở bên cạnh, chị quyết định đưa cháu về nhà để trực tiếp nuôi dưỡng.
“Bố không còn nữa. Con thắp hương xin bố cho về nhà ở với bác nhé”, chị Duyên hỏi cháu.
Không chút đắn đo, bé Phúc liền gật đầu, víu chặt cổ bác bằng đôi tay bé xíu. Chị biết, chặng đường phía trước còn rất dài với không ít khó khăn, nhưng tình thân sẽ là sự gắn kết để cả nhà vượt qua tất cả.
“Tôi sẽ phải nỗ lực công việc gấp nhiều lần, không chỉ là bác mà nay sẽ thay bố mẹ làm chỗ dựa cho Phúc. Chắc chắn, tôi cần cố gắng nhiều hơn, bù đắp cho tuổi thơ con lớn lên không phải chịu cảnh thiếu thốn”, chị tâm sự.
Nguồn: https://dantri.com.vn/doi-song/be-4-tuoi-o-hung-yen-noi-cau-giua-dam-tang-bo-khien-nhieu-nguoi-dau-xe-long-20251217224021988.htm