Bị bỏ rơi ở nhà trọ gần bến xe 31 năm trước, cô gái xinh đẹp muốn tìm mẹ

Từng bị bỏ rơi ở nhà trọ bến xe Yên Bái khi mới một tháng tuổi, Nguyễn Thị Huyền Thương mong muốn tìm lại mẹ ruột, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm nỗi sợ bị bà từ chối gặp mặt.

Trong quán cà phê nhỏ giữa lòng Hà Nội, Nguyễn Thị Huyền Thương (hay còn gọi là Nana Ng, 31 tuổi) – nhà tư vấn nội thất có hơn 100.000 người theo dõi trên mạng xã hội – khẽ tựa lưng vào ghế, giọng trầm xuống: “Tôi muốn tìm lại mẹ ruột của mình. Thú thật, tôi vẫn còn giận, nhưng nếu có thể, tôi muốn được tha thứ cho mẹ”.

Huyền Thương (Nana Ng) cho biết, cô đã nhờ rất nhiều nguồn lực, nhưng đến giờ vẫn chưa có thông tin chính xác của mẹ đẻ (Ảnh: Nguyễn Hà Nam).

Mong một lần gặp lại để tha thứ cho mẹ

Theo biên bản của Công an phường Nguyễn Thái Học (tỉnh Yên Bái cũ, nay là Lào Cai), vào 20h tối 8/11/1994, nhà trọ bến xe khách Yên Bái đã trình báo về việc phát hiện một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Theo bà Nguyễn Thị Thuỷ, phụ trách nhà trọ bến xe khách Yên Bái (tỉnh Yên Bái cũ, nay là Lào Cai) cho biết, vào khoảng 15h30 cùng ngày, có một người phụ nữ trạc 30 tuổi, bế một đứa trẻ chừng hơn 1 tháng tuổi vào thuê phòng dành cho khách trọ nữ.

Nhà trọ chưa kịp làm thủ tục đăng ký trọ, người phụ nữ đã bỏ đi, để lại bé gái khoảng hơn 1 tháng tuổi trên giường, cạnh đó chỉ có một bịch tã lót, không thêm vật gì khác. Chờ đến 20h vẫn không thấy người phụ nữ quay lại, bà Thủy lo lắng trình báo sự việc với công an phường.

 

Đứa bé sau đó được giao cho chính quyền địa phương, rồi được một cặp vợ chồng công chức ở Yên Bái nhận nuôi. Hai người đã sống với nhau nhiều năm mà chưa có con, nghe tin về đứa trẻ bị bỏ rơi liền xin về chăm sóc.

Bố mẹ nuôi của Huyền Thương đều là công chức nhà nước, sống chỉn chu và nền nếp. Họ đặt cho cô cái tên Nguyễn Thị Huyền Thương, mong rằng con gái sẽ lớn lên trong tình yêu thương đong đầy và biết trao đi yêu thương.

“Tuổi thơ của tôi trôi qua trong tình yêu thương trọn vẹn của bố mẹ nuôi. Tôi có một cuộc sống êm đềm và đủ đầy, thậm chí còn được bố mẹ chiều chuộng hơn nhiều đứa trẻ trong xóm”, Huyền Thương nhớ lại.

Huyền Thương được bố mẹ nuôi yêu thương, dạy dỗ tử tế (Ảnh: Nhân vật cung cấp).

Suốt những năm tháng tuổi thơ, Thương chưa từng biết đó không phải là bố mẹ ruột của mình.

“Suốt thời thơ ấu, tôi hoàn toàn không biết mình là con nuôi. Hồi nhỏ, có lần mấy bạn hàng xóm trêu tôi rằng: “Bố mẹ cậu không phải bố mẹ ruột đâu”. Tôi chạy về hỏi, mẹ hoảng lắm, còn gọi cả họ hàng đến để phủ nhận chuyện đó. Bà sợ tôi tổn thương, sợ tôi suy nghĩ linh tinh”, Huyền Thương kể.

Chỉ đến khi cô đủ 18 tuổi, bố mẹ nuôi của cô mới quyết định nói ra sự thật. Khoảnh khắc ấy, Huyền Thương nhớ mình đã im lặng rất lâu, không biết phải phản ứng ra sao. Nhiều năm sau đó, tập hồ sơ nhận nuôi mà bố mẹ nuôi cất giữ cẩn thận vẫn nằm im trong ngăn tủ, như một phần ký ức cô chưa đủ can đảm để chạm tới.

“Tôi sợ phải nhìn vào những tờ giấy ấy, sợ cảm giác trống rỗng khi nhận ra mình chẳng biết gì về người đã sinh ra mình”, Huyền Thương khẽ nói, giọng cô chậm, đều, thỉnh thoảng ngắt quãng như đang cố giữ cho câu chuyện không vỡ ra thành những mảnh cảm xúc. Đến giờ, cô vẫn không biết, liệu chỉ bằng vài tờ biên bản đã mờ theo năm tháng, mình có thể tìm được mẹ ruột hay không?

Suốt những năm tháng tuổi thơ, Thương chưa từng biết mình là con nuôi của bố mẹ (Ảnh: Nguyễn Hà Nam).

Mang trong mình vết thương quá khứ dù được yêu thương đủ đầy

Ban đầu, bố mẹ nuôi không đồng ý khi biết cô muốn tìm lại quá khứ. Họ sợ cô tổn thương, sợ cô phải đối diện với sự thật phũ phàng. Tuy nhiên, sau khi Thương gặp vấn đề tâm lý, bác sĩ khuyên nên để cô được giải tỏa cảm xúc, nếu không mọi thứ sẽ càng trầm trọng hơn.

Trong suốt thời gian điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương II, mẹ nuôi luôn ở bên cạnh Huyền Thương, không rời nửa bước. Đó là giai đoạn vô cùng khó khăn, cô rơi vào khủng hoảng, mất ngủ triền miên, tâm lý bất ổn.

Sau đó, gia đình bố mẹ nuôi của Huyền Thương đã liên hệ nhiều đầu mối, tìm kiếm khắp nơi về thông tin mẹ ruột của cô, nhưng mọi nỗ lực đều rơi vào bế tắc.

“Hiện tại, bố mẹ nuôi hoàn toàn ủng hộ tôi. Ông bà trao tận tay tôi hồ sơ nhận nuôi, bảo rằng đó sẽ là tài sản quý giá nhất đời tôi”, Huyền Thương trải lòng (Ảnh: Nguyễn Hà Nam).

Ẩn sau vẻ ngoài của một người phụ nữ hiện đại và thành công, Huyền Thương vẫn mang trong mình những day dứt khó nguôi. Cô khao khát được một lần gặp lại mẹ ruột, người phụ nữ năm xưa đã rời đi, để lại cô trong tấm chăn mỏng trước cửa phòng trọ.

Trong sâu thẳm, cô từng tưởng tượng về cuộc gặp đoàn tụ với mẹ đẻ, khi còn là một đứa trẻ tin vào phép màu. “Tôi nghĩ một ngày nào đó, sẽ có người đến đón, nói rằng mẹ đã tìm con bao lâu nay”, Thương kể.

Lớn lên, cô hiểu rằng cuộc đời không vận hành theo những kịch bản cổ tích. Có thể, nếu gặp lại, người mẹ ấy giờ đã già yếu, hoặc không còn minh mẫn. Có thể, chính bà cũng mang trong lòng một nỗi sợ, nỗi xấu hổ, hoặc mặc cảm nào đó không thể gọi tên.

“Thú thật, tôi vẫn còn giận, nhưng nếu có thể, tôi mong được gặp lại để tha thứ cho bà”, Huyền Thương bộc bạch (Ảnh: Nguyễn Hà Nam).

Hiện tại, Huyền Thương làm việc trong lĩnh vực tư vấn thiết kế nội thất, được nhiều người biết đến trên mạng xã hội. Cô bảo, bản thân vẫn may mắn hơn nhiều người, có cha mẹ nuôi yêu thương, được học hành và có cơ hội kể lại câu chuyện của chính mình.

Khi phóng viên Dân trí hỏi, nếu mẹ ruột tình cờ đọc được bài viết này, cô muốn nhắn nhủ điều gì, Huyền Thương lặng đi rất lâu.

Một lúc sau, giọng cô nghẹn lại: “Tôi mong mẹ đủ dũng cảm để đối diện với sai lầm tuổi trẻ của mình. Tôi vẫn luôn chờ giây phút đoàn tụ, để được lắng nghe và tha thứ cho mẹ”.

Bạn đọc có bất cứ thông tin về gia đình của chị Nguyễn Thị Huyền Thương (Nana Ng), xin vui lòng liên hệ qua đường dây nóng của báo điện tử Dân trí.

Hotline Hà Nội: 0973-567-567

Hotline TPHCM: 0974-567-567

Email: [email protected]

Nguồn: https://dantri.com.vn/doi-song/bi-bo-roi-o-nha-tro-gan-ben-xe-31-nam-truoc-co-gai-xinh-dep-muon-tim-me-20251103101519753

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *