Đó là câu chuyện của anh Đ.V.T., xóm Trung Sơn, xã Phú Sơn, huyện Tân Kỳ (Nghệ An) — người đàn ông gầy gò với ánh mắt rưng rưng buồn bã. Anh lặng lẽ gánh gồng nuôi ba đứa con nhỏ, sau khi người vợ thân yêu bị lũ cuốn trôi trong cơn bão số 5. Đến bão số 10, anh lại mất tất cả — từ con gà, con vịt đến cả bàn thờ thắp hương cho vợ cũng không còn.
Nhìn ba đứa trẻ đầu quấn khăn tang mẹ, vẫn vô tư hồn nhiên chơi đùa mà lòng người không khỏi nhói đau. Những bữa cơm có mẹ nấu, những lần mẹ đút từng thìa cơm cho con giờ chỉ còn trong ký ức. Các con còn quá nhỏ… chỉ biết ngóng ra ngõ, chờ mẹ trở về — dù biết rằng mẹ chẳng thể về nữa.
Nhìn ba đứa trẻ đầu quấn khăn tang mẹ, vẫn vô tư hồn nhiên chơi đùa mà lòng người không khỏi nhói đau. Những bữa cơm có mẹ nấu, những lần mẹ đút từng thìa cơm cho con giờ chỉ còn trong ký ức. Các con còn quá nhỏ… chỉ biết ngóng ra ngõ, chờ mẹ trở về — dù biết rằng mẹ chẳng thể về nữa.