“Anh à, em mệt lắm. Có những ngày em gồng mình mạnh mẽ, nhưng rồi cũng có những lúc yếu lòng, em chỉ muốn òa khóc và hỏi anh: tại sao anh lại bỏ em đi sớm như vậy?”
Ở một góc nhỏ của Sơn La, từng có một mái nhà tuy giản dị nhưng chan chứa yêu thương. Anh Quàng Văn Thủy, 31 tuổi, một người chồng hiền lành, người cha hết lòng vì gia đình. Ngày ngày anh miệt mài với công việc thợ điện – nghề nghiệp nhiều hiểm nguy, phải leo lên những cột điện cao chót vót giữa nắng mưa. Bên cạnh anh là chị Lò Thị Quỳnh, 24 tuổi, người vợ trẻ dịu dàng, người mẹ hiền luôn vun vén cho tổ ấm nhỏ, nơi có hai cậu con trai thơ bé.
Cuộc sống còn nhiều khó khăn, những bữa cơm có khi chỉ đạm bạc, nhưng hạnh phúc vẫn tròn đầy trong tiếng cười con trẻ. Vậy mà số phận lại quá nghiệt ngã.
Một ngày tháng 6 định mệnh, như bao ngày khác, anh Thủy cùng đồng nghiệp leo lên cột điện để đấu nối dây điện. Công việc tưởng chừng quen thuộc, nào ngờ chỉ một phút lơ là, khi người ở dưới vô tình đóng điện mà không kiểm tra, đã khiến cuộc đời của hai người thợ trẻ đã phải nằm lại…
Chỉ trong khoảnh khắc, anh Thủy – trụ cột gia đình – đã ra đi mãi mãi, để lại phía sau người vợ trẻ ch: ết lặng cùng hai đứa con còn ngây thơ.
Mất mát quá lớn khiến chị Quỳnh rơi vào những đêm dài đầy nước mắt. Ngày nào chị cũng ôm con vào lòng mà thổn thức, gầy gò từng ngày trong nỗi đau không gì bù đắp nổi. Và rồi, chỉ sau ba tháng sống trong nỗi thương nhớ khôn nguôi, chị Quỳnh cũng lặng lẽ rời xa cõi đời vì căn bệnh s. uy t. im, ngày hai đứa con thơ quấn thêm lần nữa chiếc khăn tang trắng trên đầu, cũng là ngày người mẹ ấy nằm xuống, bỏ lại hai đứa trẻ chưa kịp lớn khôn.
Ngày tiễn đưa chị, bầu trời Sơn La bỗng đổ mưa. Người ta bảo, có lẽ ông trời cũng không kìm được nước mắt trước bi kịch quá đỗi xót xa này. Giờ đây, hai ngôi mộ nằm cạnh nhau, lặng lẽ chứng minh rằng tình yêu của họ, dù ngắn ngủi, vẫn bền chặt đến tận cuối cùng.
Người ta thường nói, vợ chồng là duyên để đi cùng nhau trọn kiếp. Nhưng với anh Thủy và chị Quỳnh, duyên phận bị số phận cắt ngang. Chỉ khi nằm lại bên nhau nơi đất mẹ, họ mới thực sự được đoàn tụ – không còn cảnh âm dương cách biệt.
Tình yêu ấy, dẫu đã khép lại nơi dương thế, vẫn sẽ còn mãi trong lòng những người ở lại – một câu chuyện thương tâm nhưng cũng đầy tình nghĩa, chẳng bao giờ phai…
Nguồn: traitim77